Những câu chuyện Slowly
Những tình bạn chỉ có thể tìm thấy trên Slowly
Cấp 1 tôi cũng có viết thư rồi. Nhưng chỉ viết thư theo đề bài để hoàn thành bài tập được giao, chứ không thực sự là một bức thư đúng nghĩa.
Sâu thẳm trong lòng, tôi nghĩ ai cũng khao khát khám phá những gì nằm ngoài giới hạn của văn hóa riêng của mình—thế giới rộng lớn ở bên ngoài.
The act of correspondence where you share a bit about yourself can make you feel a smidge vulnerable at first, but if you give it some time, it will pay off.
Mọi chuyện bắt đầu với câu "Saudações cara compatriota!" ("Xin chào, đồng bào!") và tổng cộng, chúng tôi đã trao đổi 103 lá thư.
Tôi không còn sợ hãi bị mọi người từ chối nữa bởi vì tôi biết rằng sẽ luôn có người đón nhận tôi, dù cho những thiếu sót và khuyết điểm của tôi tồi tệ như thế nào.
By simply letting our personalities flow through our letters, we were able to convey to others who we are despite the distance.
I’m truly happy that we got to know each other through that app, and that both of us can find support in each other.
Trong phần lớn cuộc đời của mình, tôi cảm giác mình bị cô lập. Tôi đã cảm thấy như bị ghẻ lạnh từ các bạn ở trường, và thậm chí là từ cả gia đình tôi.
Bởi vì tôi thích làm mấy thứ điên rồ và dị hợm khi ở trường nên các bạn và giáo viên của tôi thường gọi tôi là "người ngoài hành tinh".
Họ lắng nghe tớ trút bầu tâm sự, trấn an tớ và tớ nhủ với mình rằng đến cuối cùng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Có những người đến rồi đi trong phút chốc, có những người ở lại đồng hành gắn bó cùng tớ. Nhờ đó, tớ rút ra bài học về giá trị thật sự của tình bạn, giá trị thật sự của sự kết nối giữa người với người, dù là vật chất hay gì đi chăng nữa.
Và điều tuyệt vời nhất cô ấy từng nói với tôi là cô ấy mong chờ ngày chúng tôi có thể trao đổi một lá thư bằng tiếng Hàn :)