A.I. Diagiamini
Originally written in English. Translated by Admondd.
Lần đầu tiên tôi tải ứng dụng này là khoảng một năm về trước, khi nó được gợi ý trên App Store. Mặc dù ban đầu tôi thấy nó khá thú vị, nhưng tôi phải đặt nó sang một bên bởi những dự án bận rộn trong công việc và cả cuộc sống sống hàng ngày của tôi.
Cho đến tháng tám năm đó, khi mà tôi bị nhấn chìm bởi hàng ngàn nỗi trầm cảm đến từ gia đình, cũng chính là khi tôi quyết định nhảy xuống từ độ cao 10,000 feet mà không cần đến một cái dù nào, và đồng thời tạo một tài khoản theo yêu cầu của một nhà tâm lý học tôi đã gặp trước đó. Phải thú nhận rằng ban đầu tôi không mong chờ gì nhiều lắm, bởi vì tôi vốn đã là một kẻ phức tạp để đi đến thỏa thuận; kể cả mọi người có lờ tôi đi như thể tôi chỉ là vật vô tri vô giác, hoặc là họ phát điên với cái tính khí nóng nảy và thói quen thẳng thắn của tôi – điều cấm kỵ thứ hai trong cái xã hội quá mức nhạy cảm và đầy rẫy hoài nghi mà chúng ta đang sống. Bức thư đầu tiên tôi nhận được là từ một người Philippines. Tiếp theo đó là những lá thư đến từ Lithuania, Ấn Độ, Việt Nam, Thổ Nhĩ Kỳ, và nhiều hơn thế. Thường thì nếu không phải vì những người dùng đó đều biến biến mất theo thời gian, tôi sẽ nghĩ rằng mọi tâm huyết của mình trong bức thư đều là những điều vô ích. Cũng bởi vì tôi là một người tin tưởng vào những thứ có đi có lại, tôi thường có xu hướng dễ dàng bị nản lòng khi mà đối phương bỏ đi hoặc chẳng đủ quan tâm tôi để tiếp tục cuộc trò chuyện ấy. Sau cùng thì bạn cũng chẳng thể nào nhảy điệu tango một mình mà.
Nhưng vẫn có một số ít người mở rộng vòng tay chào đón tôi và cho tôi một cơ hội mới, cái điều mà những con người ở ngoài đời thực chẳng đủ tốt để làm điều đó. Họ đến từ nhiều nơi trên thế giới, từ những vùng đất xa xôi như Anh, Colombia, Singapore, Indonesia, Nam Phi và Đài Loan. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện về mọi thứ mà chúng tôi nghĩ đến: đất nước, phong tục tập quán, những chuyến đi đã qua hay những dự định chưa làm được, thậm chí về cả những điều thích hoặc ghét. Hầu hết mọi người đều ngạc nhiên khi biết Chile là một nơi phong phú và tựa như một chiếc nồi nóng chảy đầy mâu thuẫn, với 10 loại khí hậu khác nhau từ bắc tới nam, cho đến ẩm thực vô cùng đa dạng từ nhiều quốc gia lân cận khác. Đã bao giờ bạn nghe thấy “Nguyên tắc ba lục địa” chưa? Đúng vậy, chúng tôi đã tạo ra nó. Tôi sẽ chẳng thể nói rằng “Mặt trời không bao giờ mọc trên đất Chile”, nhưng chúng tôi đến với điều đó bằng cách thức đặc biệt của mình. Một sự khích lệ to lớn khác đã cho rằng họ chấp nhận tôi mặc dù tôi mắc Hội chứng Asperger, tựa như một cây thánh giá mà tôi phải mang theo cho đến chừng nào tôi còn sống, là vì họ khăng khăng ngầm phá hoại nỗ lực của tôi trong việc cố gắng giao tiếp bình thường với những người khác.
Kể từ khi việc gửi những lá thư qua Slowly trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống hàng ngày của tôi, tôi đã học được cách lắng nghe những người bạn qua thư của mình. Chúng tôi đều chia sẻ với nhau những vấn đề, nghi ngờ hay nỗi chán chường với việc thể giới này thay đổi quá nhanh, cái điều mà không phải nghĩ trước khi bước lên một bước, và làm cho lòng nhiệt thành của chúng ta trở thành duy nhất trên cả sự hiểu biết có chút khác biệt, chút lộn xộn, không đáng bị hủy bỏ chỉ vì suy nghĩ của chúng ta khác thường. Tôi đã thấy nhiều câu chuyện giống với tôi, những lá thư giúp tôi có thể đồng cảm với sự chán nản của họ bằng nhiều cách hiệu quả. Khi mà bạn đã trải qua nhiều nguy hiểm tiềm ẩn trong cuộc sống, khi mà bạn là nạn nhân của bắt nạt và sự đố kỵ, thì tin tưởng vào người khác là một điều vô cùng khó khăn. Tuy nhiên, những con người tuyệt vời ở bên kia màn hình điện thoại/ máy tính ấy đã quăng cho tôi một sợi dây, giúp tôi ngoi lên khỏi hố đen của sự tuyệt vọng.
Việc trao đổi thư với những người bạn này không chỉ nâng cao hiệu quả trị liệu với tâm hồn khốn khổ, căng thẳng của tôi. Nó thậm chí còn cho phép tôi được chia sẻ với họ về niềm đam mê tột bậc của tôi – viết văn xuôi. Tôi là một tiểu thuyết gia nghiệp dư, và “sân khấu đầu tiên” của tôi được xuất bản vào tháng 5 năm ngoái, dưới cái tên giống như tên tôi sử dụng trên ứng dụng Slowly. Phản ứng của các độc giả khi biết về các khía cạnh khác của cuộc đời tôi là vô cùng phấn khích, và tôi cũng rất vui vẻ chia sẻ với họ về các chi tiết nhỏ trong quá trình sáng tác của tôi. Ứng dụng này còn giúp tôi giữ vững ngòi bút sắc bén ngay cả khi không viết tiểu thuyết hay những mẩu truyện ngắn, cái điều mà tôi thực sự đánh giá cao. Chỉ còn một thứ duy nhất làm tôi phiền lòng chính là bàn phím máy tính của tôi, cái thứ mà đã đầu hàng từ 3 tháng trước bởi vì tôi gõ bàn phím như thể đang chơi đàn piano vậy.
Tôi biết là tôi đã viết khá nhiều và bạn có thể đã vô cùng mệt mỏi vào lúc này, vì vậy tôi sẽ tạm kết thúc câu chuyện của mình với câu nói “Slowly có thể cứu rỗi cuộc đời bạn”. Và bạn biết không? Đó có thể là một tiêu đề ấn tượng xuất sắc cho cuốn sách tiếp theo của tôi trong tương lai đấy.