Trang chủ
Câu chuyện Slowly  
Chrizzlybear
Chrizzlybear | 🇩🇪 nước Đức

Originally written in English. Translated by Siestaaa.

Ngày hôm đó là một đêm mưa bão. Đôi lúc đâu đây vẫn nghe loáng thoáng một vài tiếng sấm. Giữa không khí ngột ngạt của đại dịch, đó là khoảng thời gian đầy im lặng và bức bối. Những muộn sầu đang hiện lên trong trong tâm trí mình. Trong đêm hôm đó, tất cả những gì mình mong mỏi là được trút bỏ những suy nghĩ của mình ra thế giới ngoài kia, và mình muốn cho ai đó cơ hội đọc chúng. Dẫu vậy, mình chẳng mong đợi những hồi đáp, mình chỉ muốn bày tỏ chúng với thế giới ngoài kia mà thôi.

Vì thế mình chọn Gia, em ấy có những lời mô tả bản thân rất tuyệt. Dường như em là người hiếu kỳ, chân thành và can đảm. Và mình gửi cho em bức thư như này:

“Này,

Lời mô tả của em đáng yêu lắm đó.

Anh có một vài suy nghĩ muốn chia sẻ tối nay, và anh đã chọn em đấy, Gia à, em là người duy nhất trên hành tinh này sẽ đọc chúng trước khi chúng đi vào cõi trống rỗng vô tận của những lời bị lãng quên.

Sau những ngày chuỗi ngày nóng bức thì trời bên ngoài đang mưa, có một vài tia chớp, và có cả một vài tiếng sấm nữa. Em có biết khi em vui thì những buổi tối sẽ trở nên mát mẻ hơn chút ít không?

Nhưng đêm nay thì khác. Đây là lần đầu tiên anh muốn nhìn và nghe thấy nó vì mỗi tiếng va chạm đều khiến anh vui vẻ. Anh không phải là người tâm linh gì đâu, nhưng bằng cách nào đó sau khi làm việc nhiều và hiểu biết nhiều hơn, thì nó cũng chẳng có sự thay đổi nào trong câu hỏi anh là ai hay anh là cái gì hết. Dù cho anh đang sống ở đâu hay em đang ở nơi nào, mưa và sấm sét đều khiến chúng ta thật bình đẳng với nhau. Hơn thế nữa, trong khoảnh khắc chúng ta bị tia chớp làm chói mắt và bị điếc tai do tiếng sấm sét, chúng ta còn có thể nói chắc chắn hai đứa đang không ở cùng một nơi nữa đấy. Vậy đâu là sự khác biệt giữa ở đây và ở nơi không còn tồn tại trong thế giới giông bão này nhỉ? Chúng ta bị giới hạn bởi các giác quan và nỗ lực vượt qua những giới hạn ấy bằng lý lẽ riêng. Dẫu vậy những gì chúng ta đang cố gắng chạy trốn lại chính là bản thân mình để hướng tới những thứ không phải là chúng ta.

Anh nhìn sang ban công đối diện với căn hộ của mình và thấy họ đặt nhiều đèn ở đó. Tại sao họ lại làm điều này nhỉ? Chúng có ý nghĩa thế nào, và những ánh sáng này mang lại điều gì mà nếu không thắp lên, những người hàng xóm của anh sẽ không thể cảm nhận hoặc có được chúng?

Cơn giông bão này không có gì hơn một cơn giông bão đối với thế giới, nhưng mà là thế giới đối với anh.”

Vượt qua sự mong đợi của mình, khá nhanh chóng câu trả lời đã được gửi đến. Chỉ hai ngày sau, mình đọc được hồi âm của em. Một bức thư tuyệt vời, với câu hỏi tại sao mình lại chọn người và một hình ảnh xinh đẹp được em vẽ ra trong tâm trí mình, em đang ngồi trên sân thượng ngắm nhìn tất cả các vì sao trên bầu trời với một tách cà phê ấm áp đặt cạnh.

Ngay tại thời điểm đó mình đã yêu hình ảnh này và thành thật đáp lại rằng chẳng có lý do nào quá lớn cho sự lựa chọn này cả, ngoại trừ thứ cảm xúc dâng trào trong tâm can khi mình đọc dòng mô tả của em.

Cảm giác như đang có thứ gì đó nảy sinh giữa hai đứa và cảm giác này là chính xác. Chúng mình bắt đầu viết một câu chuyện giả tưởng lãng mạn (và thậm chí còn vẽ tranh cho nhau) về một hoàng tử trên một hòn đảo tưởng tượng (‘Bear’) và một cô gái đến từ vùng đất xa xôi, nàng đến đó bằng tàu và bị lạc với chú sư tử con của nàng. Bear chăm sóc nàng và cứu nàng khỏi mọi rắc rối, và giống như sự phát triển tình yêu của họ, tình yêu giữa hai đứa mình cũng lớn dần lên. Hai đứa mình đã thỏa thuận tiếp tục và tận hưởng những bức thư càng lâu càng tốt cho đến khi em cảm thấy cần thiết phải liên lạc với mình trên một ứng dụng nhắn tin. Chúng mình rất thích triết lý của cả hai về những thông điệp đẹp, và hai đứa đã trao đổi cách thức và nơi cả hai bắt gặp vẻ đẹp ở những điều nhỏ nhất trong cuộc sống thường nhật. Chúng mình gọi đó là bong bóng, bong bóng của vẻ đẹp. Hai đứa ngày càng hiểu nhau hơn, và tất cả những thứ mình biết về em khiến mình yêu sâu đậm hơn, và sau đó người cũng nói với mình những lời giống vậy. Một ngày sau khi mình viết cho em một bức thư khác chan chứa với tất cả tình yêu, người đã gửi cho mình một tin nhắn vào số điện thoại mà mình đã cho trước đây. Lúc đầu cả hai đều hơi ngại ngùng và lo rằng sẽ có một cảm giác khác nảy sinh với những tin nhắn gửi tức thời, nhưng rồi không phải vậy. Hai đứa chỉ đắm chìm trong tình yêu sâu đậm hơn, và những câu chuyện vẫn cứ thế tiếp tục. Mỗi ngày, mình càng yêu người nhiều hơn và người cũng nói như vậy. Mình vô cùng biết ơn vì quyết định sử dụng Slowly và quyết định viết cho em lá thư đó. Mình tin rằng những lá thư có thể có một phép thuật rất đặc biệt đối với nhân loại. Có thể đôi lúc nó đòi hỏi bạn phải đặt cả trái tim của mình vào những câu chữ và gửi gắm nó ra với thế giới ngoài kia.

Gia à, em chính là ngoại lệ duy nhất của anh.

Giáng sinh vui vẻ nhé mọi người,
Chris

 Gửi câu chuyện của bạn

SLOWLY

Bắt đầu kết nối với Thế giới ngay!

4.7   8 Tr+