Ban đầu được viết bằng tiếng Anh, dịch bởi OpenAI.
Bạn thân mến,
Thật lạ phải không? Trong thế giới tốc độ cao ngày nay, việc kết nối diễn ra nhanh chóng như những tin nhắn gửi đi gửi lại liên tục, cùng với những thông báo gần như reo lên mỗi phút. Đó là một cơn lốc điên cuồng của sự trao đổi thần tốc, nhưng bằng cách nào đó, tôi lại bị thu hút bởi một điều hoàn toàn khác biệt. Một điều gì đó chậm rãi hơn. Có chủ đích hơn. Và đó là lúc tôi tìm thấy Slowly.
Lúc đầu, tôi không chắc mình nên mong đợi điều gì. Tôi tự hỏi: Làm sao mình có thể thấy thích thú khi viết một bức thư mất nhiều ngày mới đến được tay người nhận? Nhưng có điều gì đó thật hấp dẫn trong ý tưởng ấy. Cảm giác như đang bước vào một thế giới khác — nơi con người vẫn dành thời gian để viết, để suy ngẫm, để chia sẻ theo cách có ý nghĩa hơn nhiều so với một dòng tin nhắn vội vàng.
Tôi bắt đầu bằng cách viết bức thư đầu tiên của mình. Một bức thư đơn giản. Chỉ là lời chào. Một chút giới thiệu. Nhưng việc ngồi xuống, gõ từng chữ, và dành thời gian để hoàn thiện nó một cách trọn vẹn khiến tôi có một cảm nhận khác biệt. Không vội vàng. Không phải để nhận được phản hồi ngay lập tức. Mà là để xây dựng một mối liên kết không bị chi phối bởi múi giờ hay những hồi đáp tức thì.
Điều kỳ diệu thực sự đến khi tôi nhận được phản hồi đầu tiên. Mất vài ngày — đủ lâu để tôi gần như quên mất mình đã viết thư — nhưng khi thư đến, tôi ngạc nhiên bởi sự chân thành trong hồi âm. Dường như người đó đã dành thời gian đọc kỹ từng từ tôi viết và hồi đáp với cùng một sự chăm chút. Cảm giác như một cuộc trò chuyện đang diễn ra xuyên qua thời gian, chứ không chỉ là không gian.
Và điều tôi nhận được không phải chỉ là vài dòng trò chuyện ngắn ngủi. Đó là những câu chuyện. Những suy ngẫm. Những cái nhìn thoáng qua về cuộc sống và tư tưởng của người khác. Cảm giác như tôi đang mở ra một ô cửa sổ nhỏ nhìn vào một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới mà tôi sẽ không thể tiếp cận nếu chỉ dựa vào tốc độ và sự tiện lợi.
Càng viết nhiều thư, tôi càng cảm thấy háo hức với mỗi bức thư mới. Tôi kiểm tra hộp thư mỗi ngày, tự hỏi liệu có lá thư nào đang chờ mình không. Và điều đó không chỉ nằm ở những hồi âm. Đó là cảm giác khi viết — dành thời gian để cẩn thận tạo nên một bức thư, để chia sẻ điều gì đó chân thật, điều gì đó riêng tư, dù chỉ là một suy nghĩ đơn giản về ngày hôm đó. Tôi bắt đầu nhìn thế giới khác đi một chút, chậm lại vừa đủ để nhận ra những điều nhỏ bé mà trước đây có thể tôi đã bỏ lỡ.
Rồi điều bất ngờ đã xảy ra: tôi bắt đầu kết nối với những người ở những nơi trên thế giới mà tôi chưa từng nghĩ mình có thể chạm tới. Thật tuyệt vời khi những tình bạn mới bắt đầu nảy nở. Một lá thư từ Nhật Bản. Một hồi âm từ Brazil. Những lá thư bay khắp mọi ngóc ngách trên thế giới, được kết nối bởi hành động đơn giản của việc gửi và nhận, như những mắt xích trong một chuỗi dài bất tận. Chúng tôi kể cho nhau nghe những câu chuyện về nền văn hóa và cuộc sống của mình, và hơn hết là chia sẻ những suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc đời. Khoảng cách không quan trọng. Thời gian để viết cũng không quan trọng. Điều quan trọng là sự kết nối.
Giờ đây, khi nhìn lại trải nghiệm của mình với Slowly, tôi nhận ra nó đã thay đổi cách tôi nhìn nhận về giao tiếp. Không chỉ là về tốc độ hay tính cấp bách của một tin nhắn. Đôi khi, đó là việc dành thời gian để suy ngẫm, để viết, để thật sự nghĩ sâu về những từ ta chọn, và để những từ ấy có thể vượt qua thời gian và không gian để đến với người khác. Trong thế giới đầy vội vã và ồn ào này, Slowly đã giúp tôi nhận ra sự kỳ diệu trong sự kiên nhẫn và vẻ đẹp của sự chờ đợi.
Thân mến trong kết nối chậm rãi,
Daisy