fbpx
Dove

Dove

🇲🇾 Malaysia
Câu chuyện Slowly

Ban đầu được viết bằng tiếng Anh, dịch bởi OpenAI.

Những Lá Thư Biết Thở

Tôi đã dần yêu ứng dụng này một cách sâu sắc, dù chỉ mới vài tuần kể từ khi tôi tải nó về lần đầu. Nó mang lại cho tôi điều gì đó thật sự để mong đợi mỗi ngày. Có điều gì đó rất vững chắc, rất thân mật về nó. Nhịp độ chậm rãi, sự cố ý trong việc gửi và nhận thư khiến mọi thứ trở nên có chủ đích hơn. Không có phản hồi tức thì, không có việc lướt nhanh qua. Chỉ có những suy nghĩ thật, lời nói thật, và thời gian thật. Và vì thế, mỗi lá thư trở thành nhiều hơn một thông điệp. Nó trở thành một khoảnh khắc.

Sự chờ đợi, kỳ lạ thay, là một trong những phần tôi yêu thích nhất. Nó tạo ra sự mong chờ, đúng vậy, nhưng nó cũng khuyến khích sự sâu sắc. Khi bạn biết rằng lời nói của mình sẽ không đến nơi ngay lập tức, bạn sẽ suy nghĩ kỹ càng về điều mình muốn nói và cách nói. Bạn bắt đầu nhìn thấy suy nghĩ của mình không phải như những lời nói thoáng qua, mà như điều gì đó xứng đáng được chia sẻ, ghi nhớ và đón nhận. Và vì thế, tôi viết với sự chủ đích. Tôi chắc chắn rằng từng từ phản ánh con người tôi, niềm tin của tôi, ranh giới của tôi, sự dịu dàng và sức mạnh của tôi.

Viết luôn là điều tôi quan tâm, nhưng qua nền tảng này, nó đã trở thành điều gì đó thiêng liêng. Tôi thường dành hai đến bốn tiếng đồng hồ cho một lá thư, để viết, chỉnh sửa và trau chuốt. Không phải vì tôi chậm, mà vì tôi thực sự quan tâm. Tôi nghỉ ngơi để suy ngẫm, để thở, để cầu nguyện. Và tôi trở lại trang giấy với nhiều điều hơn để nói, nhiều điều hơn để trao đi. Tôi muốn mỗi lá thư mang theo sức nặng của sự chân thành và sự dịu dàng trong các giá trị của tôi. Có người có thể cho rằng thật ngớ ngẩn khi dành quá nhiều thời gian cho một lá thư gửi bạn qua bút, nhưng với tôi, đó là một hình thức tận tâm — cho sự kết nối con người, cho sự rõ ràng, và cho sự thật. Tôi rất tự hào về từng dòng mình viết ra.

Nhưng không gian này còn mang lại nhiều hơn cả niềm vui viết lách. Nó là một không gian để học hỏi, từ những nền văn hóa tôi chưa từng sống trong đó, đến những niềm tin tôi chưa từng tiếp xúc, đến những thói quen hàng ngày tôi chưa từng biết. Tôi đã nhặt nhạnh được những suy nghĩ về tuổi trưởng thành, mẹo tìm việc, sự kiên cường cảm xúc và phong tục văn hóa. Tôi đã học được cách người khác sống, yêu, và tồn tại. Và tất cả những điều đó đã giúp tôi tiến gần hơn đến việc hiểu mình muốn trở thành ai khi bước vào tuổi trưởng thành, một giai đoạn mà tôi vừa háo hức đón chờ, vừa thật lòng sợ hãi.

Tuổi trưởng thành luôn hiện hữu xa xôi trong tôi, như một bờ biển mà tôi không chắc mình có thể đến được. Tôi đã từng sợ những gì nó đòi hỏi ở tôi: trách nhiệm, sự độc lập, bản sắc cá nhân. Nhưng khi đọc những câu chuyện của người khác, nghe họ điều hướng nó thế nào, thấy rằng không ai thật sự hiểu hết mọi thứ, điều đó an ủi tôi. Nó cho tôi biết tôi không cần phải hoàn hảo. Tôi chỉ cần chân thật, cởi mở, và sẵn lòng trưởng thành.

Hiện tại, tôi có vài lá thư đang chờ tôi hồi âm, và một lá đang trên đường đến. Tôi đã gửi khoảng tám lá thư cho đến giờ, và mỗi lá đều mang lại cho tôi điều gì đó: lòng tốt, sự thấu hiểu và hy vọng. Những người ở đây không chỉ tìm cách giết thời gian. Họ tìm kiếm sự kết nối, sự sẻ chia, cảm giác được nhìn thấy. Và tôi nghĩ điều đó tự nó đã là điều thiêng liêng. Trong một thế giới đầy những câu trả lời nhanh chóng và sự giao tiếp hời hợt, không gian này là một luồng gió mới hiếm hoi. Nó là nơi bạn có thể làm người, một cách chân thật và không cần xin lỗi.

Ứng dụng này, và những con người trong đó, nhắc tôi rằng việc viết vẫn còn đầy sức mạnh. Rằng sự tổn thương là một dạng can đảm yên lặng, và sự mềm mại, khi được lựa chọn một cách có chủ đích, là một hình thức kháng cự. Ở đây, trong sự chậm rãi của mỗi lá thư, chúng ta được phép nói điều mình thật sự nghĩ, ngồi lại với sự thật của mình, và chia sẻ nó trong hình thức thô mộc nhất. Không có vội vã, không có ồn ào. Chỉ có sự chân thành.

Nó hơn cả việc gửi lời qua thế giới. Nó là không gian nơi ta học hỏi, không chỉ về người khác, mà còn về chính mình. Về những phần trong ta mà ta chưa từng đặt tên. Về những khát vọng mà ta không biết là mình mang theo. Những giá trị mà ta quay lại với mãi mãi. Những ranh giới ta xây dựng. Sự dịu dàng ta bảo vệ. Khi viết cho ai đó, ta bắt đầu thấy rõ chính mình hơn, không phải là người ta nghĩ mình nên trở thành, mà là người ta thật sự là.

Đây không chỉ là viết thư.
Đây là trở về với sự chủ đích.
Với sự hiện diện.
Với tâm hồn.

Nó là một sự nổi dậy yên lặng chống lại một thế giới vội vã đẩy ta đến sự đứt gãy. Và có lẽ, điều kỳ diệu sâu xa nhất là thế này: ta đến đây tìm kiếm sự kết nối, để rồi nhận ra rằng ta cũng đang tìm kiếm sự rõ ràng, một tấm gương nhẹ nhàng đưa lại cho ta thông qua sự lắng nghe của một người khác.

Và tôi tự hỏi…

Những phần nào của chính mình ta đã làm im tiếng chỉ để trở nên dễ chấp nhận hơn trong một thế giới hiếm khi lắng nghe một cách nhẹ nhàng? Và những phần ấy có còn đang đợi, yên lặng và trung thành, chỉ để được nghe? Và lần cuối ta thật sự ngồi lại với giọng nói bên trong mình là khi nào — không để chứng minh điều gì, mà chỉ để hiểu nó? Có bao nhiêu sự thật đang sống lặng lẽ trong ta, hy vọng ai đó, ở đâu đó, sẽ hỏi đúng câu hỏi — không phải để sửa chữa ta, mà để chứng kiến ta?

Và cuối cùng, ta phải tự hỏi: liệu ta được hình thành bởi tình yêu nhiều hơn, hay bởi sự sinh tồn? Chúng ta đang xây dựng kiểu thế giới nào nếu ta chỉ lắng nghe những người nói to nhất, mà bỏ qua những người nói thật nhất? Liệu ta đã trở nên quá thành thạo trong việc thể hiện đến mức quên mất ngôn ngữ của sự hiện diện, sự tĩnh lặng, sự chân thành, sự mềm mại từng làm nên con người chúng ta?

Và nếu đúng như vậy…

Phải chăng ta đang tạo ra những cuộc sống có ý nghĩa, hay chỉ đơn giản là sống sót qua những gì được trao cho mình?

© 2025 Slowly Communications Ltd.    
Điều khoản dịch vụ     Chính sách bảo mật     Cookies