Trang chủ
Câu chuyện Slowly  
Jace
Jace | 🇺🇸 Hoa Kỳ
Lựa chọn của Biên tập viên

Originally written in English. Translated by TS1102.

Tôi luôn cảm thấy mình như một kẻ bị ruồng bỏ trong cuộc sống này. Tôi là một “con cừu đen” của gia đình tôi, tôi đã bị bắt nạt không ngừng ở trường và giữa việc bản thân tôi bị mắc các chứng rối loạn tâm thần như ADHD (rối loạn tăng động giảm chú ý), trầm cảm và luôn bất an thì thật khó để thật sự rất khó để giao tiếp với mọi người vì không ai thật sự biết cách để đối xử tốt với tôi. Điều đó cũng không có tác dụng khi cha tôi làm trong quân đội, có nghĩa là chúng tôi phải chuyển nhà rất nhiều lần và tôi thường mất liên lạc với những người bạn mà tôi có. Tôi cũng là một cô gái kì lạ, tôi cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với giáo viên của mình hơn là nói chuyện với bạn bè. Bởi vì điều này nên tôi đã biết cô đơn là gì từ khi còn rất trẻ.

Một trong những người bạn thân của tôi đã đề xuất ứng dụng Slowly cho tôi. Cô ấy bảo tôi rằng một trong những người bạn của cô ấy đã thử và rất yêu thích ứng dụng này và nói tôi nên sử dụng thử. Tôi luôn luôn cảnh giác khi gặp người lạ, đặc biệt là trên mạng, nhưng tôi lại quyết định dùng thử, tại sao lại không chứ? Nên tôi đã đăng ký và gửi bức thư đầu tiên của mình. Không lâu sau đó tôi đã nói chuyện với một vài người từ khắp thế giới và tôi phát hiện bản thân mình dần dần mong chờ để đọc từng lá thư cũng như trả lời nhiều nhất có thể. Tôi đã gặp một vài người bạn rất tốt trên Slowly, nhưng nó đã thay đổi khi tôi gửi một bức thư cho một người dung ở Anh.

Anh ấy rất ấm áp và thân thiện đối với tôi và tôi cảm thấy tôi có thể tin tưởng anh ấy. Chúng tôi đã nói chuyện thường xuyên nhất có thể, cũng thường trêu chọc nhau vì quốc tịch của chúng tôi (Tôi là người Mỹ vậy nên có khá nhiều sự khác biệt văn hóa giữa tôi và anh ấy). Chúng tôi trao đổi tên Instagram và dường như ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện với nhau. Anh ấy không chỉ là một người bạn tốt, anh ấy còn là người bạn tốt nhất của tôi. Chúng tôi đã chứng kiến những việc tồi tệ và vui vẻ nhất của đối phương. Chúng tôi đã gọi video cho nhau, gửi các món quà Giáng sinh, thậm chí đã lên kế hoạch để gặp nhau. Nó cũng mất rất nhiều thời gian vì chúng tôi vẫn đang đi học và phải tiết kiệm rất nhiều tiền, nhưng tôi biết chúng tôi có thể sắp xếp tốt điều đó. Anh ấy cách dù cách nửa vòng Trái Đất nhưng tôi lại cảm thấy gần gũi với anh ấy hơn những người khác.

Lá thư thứ hai cũng làm thay đổi cuộc đời tôi là một lá thư từ Tây Ban Nha. Nó thật bất ngờ nhưng tôi cũng rất vui vẻ khi đọc nó. Những lá thư dần dần trở nên dài hơn và tình bạn của chúng tôi cũng lớn dần theo từng lá thư. Chúng tôi nói về những sở thích của nhau, cũng như ước mơ của chúng tôi trong tương lai và còn chia sẻ các công thức nấu ăn cho nhau. Anh ấy nói về lướt ván buồm và chèo thuyền, còn tôi thì nói về trượt bang và các tác phẩm nghệ thuật của mình. Khi anh ấy biết rằng tôi học Ngôn ngữ ký hiệu của Mỹ, anh ấy đã hoàn toàn bị cuốn hút về việc tôi có thể tạo ra một cuộc trò chuyện mà không cần phải mở miệng nói. Tôi đã giải thích rằng nó cảm giác như bàn tay của tôi đang nhảy múa vậy. Anh ấy muốn tôi dạy Ngôn ngữ ký hiệu của Mỹ cho anh ấy (dù cho Tây Ban Nha không sử dụng. Họ sử dụng Ngôn ngữ ký hiệu của Tây Ban Nha và nó có chút khác biệt so với ngôn ngữ ký hiệu của Mỹ), và như một bất ngờ, tôi đã cố gắng học một chút tiếng Tây Ban Nha. Anh ấy là một người lạc quan và luôn ủng hộ tôi, và tôi thấy rằng bản thân tôi luôn mong chờ từng lá thư anh ấy gửi cho tôi. Những bức thư của anh ấy đã làm cuộc đời tôi thêm thú vị và đã cho tôi có cái cảm giác luôn mong chờ, cũng như làm tôi vui khi tôi cảm thấy như muốn khóc.

Không có họ, tôi không biết mình sẽ đi về đâu nữa. Tôi hi vọng rằng mọi người có thể tìm thấy một ai đó sẽ làm các bạn cảm thấy gần gũi. Vậy nên, tôi cảm ơn Slowly đã cho tôi cơ hội để gặp gỡ những người bạn tuyệt vời này.

 Gửi câu chuyện của bạn

SLOWLY

Bắt đầu kết nối với Thế giới ngay!

4.7   8 Tr+