JordiFrancis
Originally written in English. Translated by Rie.
Sự khởi đầu của cuộc hành trình…
Mọi người đều nói rằng, mỗi câu chuyện đẹp đều có phần mở đầu, phần thân và phần kết.Và bây giờ, cuộc hành trình trên Slowly của tớ chỉ mới bắt đầu. Cũng giống như bao người dùng Slowly khác, tớ chắc chắn rằng, tớ luôn khao khát có được những sự kết nối thật sâu sắc với mọi người. Tớ được sinh ra vào thời điểm mà viết và gửi thư tay đã là một thứ gì đó trong quá khứ rồi, nhưng đối với tớ thì đó luôn là một điều thật đẹp đẽ. Cái cảm giác mà được đặt bút xuống tờ giấy, để những câu chữ được tuôn ra theo mực viết…Mang lá thư đó đến hộp thư để gửi đi, và quên bẫng nó một thời gian cho đến khi bạn bất ngờ nhận được thư phản hồi.
Cho đến gần đây, tớ đã rất tích cực viết thư với hai người bạn mà tớ đã làm quen được ở trên này. Một trong những người bạn đó là một người phụ nữ có tên là Ivy, và bà ấy đã 106 tuổi rồi! Bà ấy đã giành thời gian và công sức để viết cho tớ những lá thư, mặc dù tớ biết là điều đó rất vất vả nhưng chúng ta cũng có thể coi đó là một nhiệm vụ nhỏ cho bà ấy, và tất cả những lá thư mà tớ nhận được từ bà ấy đều rất đặc biệt! Một người bạn khác của tớ, tớ đã gặp lại vào năm 2012. Lúc đó thì tớ 20 tuổi, và “người bạn đó” cũng đã 80 tuổi rồi. Ông ấy sống ở vùng nông thôn Upstate ở New York. Trên trang trại của mình, ông ấy xây nên chính ngôi nhà để ở bằng gạch. Ông ấy viết thư tay cho tớ bằng thư pháp Celtic, và nó trông rất đẹp. Và đôi khi ông ấy còn gửi cho tớ một số ảnh và bản in khối và cả một số tấm ảnh chụp những tác phẩm điêu khắc gỗcủa ông ấy nữa!!! Khi mà tớ biết ông ấy đang phải điều trị ở bệnh viện vào tháng 10 thì tớ đã bay thẳng từ Phần Lan ngay trong tuần đó chỉ để được gặp ông ấy ở New York; và đó cũng là lần đầu tiên tớ đặt chân đến nước Mĩ. Gia đình của ông đã chào đón tớ bằng những cái dang tay thật rộng, mặc dù chúng tớ còn chưa bao giờ gặp nhau, nhưng bởi vì thời gian và những nỗ lực mà chúng tớ đã cùng nhau tạo ra suốt những năm qua qua những lá thư, thì điều đó có nghĩa rằng tớ không phải là một người lạ.
Hãy nuôi dưỡng những tình bạn đó bằng cách dành thời gian để ngồi lại giữa nhịp sống hối hả và nhộn nhịp để tạo ra được những tình bạn thật tuyệt vời và bất ngờ. Những sự liên kết sâu sắc đó chắc chắn sẽ được tớ mang theo đến cuối đời. Umm, tình cờ gặp lại Slowly, bây giờ đã có một số khoảng cách khi mất đi những người bạn đáng quý vào năm 2019, tớ đã bước vào đó mà chẳng có chút kỳ vọng nào, nhưng với một nụ cười và niềm hy vọng cao, tớ đã sẵn sàng để cũng tạo nên một vài tình bạn có thể chưa bao giờ có , hoặc có lẽ chúng luôn là định mệnh.
Những dòng thư này, giống như cầm một bông bồ công anh ngang tầm mắt và thổi, những hạt bồ công anh như là bị gió cuốn đi…Và có lẽ, chúng sẽ hạ cánh chính xác nơi mà chúng đã được xác định để thuộc về…