Trang chủ
Câu chuyện Slowly  
LuWat
LuWat | 🇧🇷 Brazil
Slowly đã mang lại cho tôi cơ hội để gặp gỡ một người phi thường, một người gần như không có bất kì điểm chung nào với tôi, nhưng những bức thư của chúng tôi lại dài tới nỗi phải mất nhiều ngày để đọc và hồi âm lại.

Originally written in English. Translated by lbong.

Tất cả bắt đầu với một bức thư đến từ tôi thông qua chế độ ghép cặp ngẫu nhiên. Thường thì mọi người sẽ gửi lại cho bạn một lá thư ngắn hoặc thậm chí còn không phản hồi, đặc biệt là khi họ không thấy có quá nhiều chủ đề chung với bạn. Thế nhưng anh ấy lại trả lời lá thư của tôi sau một thời gian khi anh nói rằng anh chưa từng viết một bức thư nào, anh ấy muốn chờ đợi những lá thư đến tay anh ấy hơn.

Chúng tôi gửi những lá thư đầu tiên cho nhau rất ngắn gọn, vô tư, không có gì to tát cả. Chúng tôi nói về phim ảnh, âm nhạc, du lịch… mặc dù sở thích của chúng tôi khác hẳn nhau, tôi thích kpop còn anh ấy thì thích heavy metal, tôi đã đi du nhiều nước còn anh ấy chỉ mới rời nước đúng một lần…

Thời gian trôi qua, chúng tôi lại ngày càng thấy nhiều chủ đề để nói, như là về những con mèo của anh ấy, những địa điểm đẹp đẽ ở quốc gia mỗi người, những ban nhạc với những phong cách kì lạ…. Tôi chẳng hề biết những cuộc trò chuyện mới mẻ này bắt đầu như thế nào, tôi chỉ biết rằng những chủ đề chúng tôi nói nảy ra rất tự nhiên, chưa một lần nào tôi phải suy ngẫm cách để tiếp tục cuộc trò chuyện.

Tất nhiên, với càng nhiều chủ đề để nói, những bức thư của chúng tôi lại càng rất rất dài. Những năm tháng đại học làm tôi rất bận rộn, tôi bận bịu liên tục và hay vắng nhà thường xuyên, vậy nên phải mất một khoảng thời gian để tôi hồi âm lại, ngoài ra còn phải mất tới vào ngày để đọc hết bức thư và viết thư lại. Anh ấy cũng phải làm việc rất nhiều, là y tá trong viện dưỡng lão, thế nhưng anh lại phản hồi thư nhanh hơn cả tôi.

Những ngày gần đây tôi cảm thấy rất buồn vì phải mất rất nhiều thời gian để trả lời, nên tôi đã viết thư lại trước khi lá thư của anh ấy đến. Những lá thư của chúng tôi thì rất dài trong khi chúng tôi lại muốn trả lời thật nhanh hay chỉ để nói rằng chúng tôi đã thấy một thứ gì đó làm gợi nhớ đến người kia, chúng tôi hay gửi những lá thư ngắn và luôn nói điều gì đó như “bình tĩnh nào tôi vẫn đang viết thư đây” hay “tôi vẫn đang chờ đợi lá thư khổng lồ của bạn đấy nhé”! Hahahahahhaha

Chúng tôi đã nói hàng triệu chủ đề chỉ trong một bức thư, những thứ chúng tôi nói nhiều nhất là về lễ hội heavy metal mà anh ấy sẽ tham gia trong năm nay, về hình xăm trong tương lai của tôi và những hình xăm ngẫu hứng của anh ấy. Anh ấy rất hào hứng về lễ hội nào đó mà anh ấy đi hằng năm, anh luôn tỏ vẻ thích thú khi tôi kể cho anh nghe về những thứ tôi đã làm trong chuyên ngành địa chất, luôn quan tâm về những chuyến đi mà tôi thực hiện (kể cả khi tôi không thích) và cả những thứ ngớ ngẩn mà tôi muốn nói với anh.

Tôi mất rất nhiều thời gian để viết lại thư cho anh ấy, nhưng nó giống như một làn gió mát giữa cuộc sống vội vã hàng ngày của tôi. Vì khoảng thời gian đại học, tôi phải sống một mình, mọi thứ có thể cô đơn đôi lúc, nhưng khi tôi đọc bức thư của anh, cảm giác cô đơn ấy liền biến mất. Thật kì diệu làm sao khi một người ở xa bạn lại mang cảm giác gần gũi và thoải mái hơn một số người ở ngay bên cạnh bạn. Đó chính là cảm giác anh ấy mang lại cho tôi mọi lúc.

Chủ đề cuối cùng của chúng tôi là về đại dịch, tôi hỏi mọi thứ ở đất nước anh ấy như thế nào, vào thời điểm đó không có một ca nhiễm nào được báo cáo ở Brazil. Anh ấy nói rằng anh ấy vẫn ổn và mọi thứ vẫn yên bình. Tôi đã trả lời lại thư của anh ấy khi mọi thứ bắt đầu vượt tầm kiểm soát ở Châu Âu, ngay khi tôi thấy tin tức tôi đã gửi cho anh ấy một bức thư ngắn hỏi xem anh có ổn không và những người già ở viện dưỡng lão mà anh chăm sóc như thế nào rồi, sau một khoảng thời gian, tôi gửi lại cho anh lá thư dài để trả lời bức thư cuối cùng của anh ấy, nhưng chúng vẫn chưa được hồi âm.

Đã tám tháng kể từ bức thư cuối cùng của chúng tôi và bảy tháng anh ấy đã không mở ứng dụng. Thú thực khi nghĩ về công việc của anh ấy, tôi đã lo sợ điều tồi tệ nhất và cho đến bây giờ tôi vẫn thỉnh thoảng vào trang cá nhân của anh chờ đợi anh cập nhật trạng thái, nếu anh ấy không trả lời thư của tôi, chỉ cần một dấu hiệu rằng anh vẫn ổn thì tôi sẽ nhẹ lòng hơn. Mỗi lần tôi đợi hồ sơ của anh ấy hiện ra, tôi lại cầu nguyện sẽ đọc được dòng chữ “lần cuối truy cập cách đây 2 giờ” hoặc đại loại như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là sự kì vọng vô ích.

 Gửi câu chuyện của bạn

SLOWLY

Bắt đầu kết nối với Thế giới ngay!

4.7   8 Tr+