Poesu
Originally written in English. Translated by Finnwas.
Chà, tôi đang đang dần viết ra một câu chuyện. Có thể là đây cũng không hẳn là một câu chuyện… nhưng nó lại là một trải nghiệm sâu sắc.
Đó là một nỗi cô đơn chưa bao giờ kết thúc. Tâm hồn của tôi, những suy nghĩ, cuộc đời tôi… tất cả những gì xung quanh tôi đều chán nản và mệt mỏi như là một chiếc lá úa tàn vào mùa thu. Đôi bàn tay nặng trĩu của tôi tìm kiếm hơi ấm từ đôi bàn tay khác, đôi mắt của tôi tìm kiếm lấy ánh nhìn tử tế từ đôi mắt khác để có thể chậm chạp nói lên rằng: «Tôi cảm thấy tuyệt vọng… Tôi thấy lạnh lẽo và trống rỗng…Hãy cứu tôi…»
Có rất nhiều ứng dụng hẹn hò ngu ngốc, nơi mà chỉ có một khuôn mặt đẹp, một độ tuổi và giới tính là đã thu hút những người dùng khác. Và không có một ai hứng thú về trái tim của người kia. «Slowly» đã trở thành viên ngọc của tôi, viên ngọc trân quý mà tôi tìm được từ dưới đáy biển xám xịt bị tàn phá.
Tôi viết ra những bức thư đầu tiên trong một cách đầy lo lắng. Tôi quyết định để kể với thế giới rằng cái cách mà tôi cảm nhận được, nhưng tôi đã rất sợ mọi người. Tôi đã sợ chính bản thân mình và những cảm xúc của riêng tôi – chúng đã luôn được giấu kín trong bóng tối và bám đầy bụi trên ngăn kệ trái tim này.
Tôi đã nhận được những câu trả lời đầu tiên và… Tôi đã rất ngạc nhiên… Tôi không một mình. Và mọi người sẽ không làm tổn thương tôi. Thậm chí… họ còn thấu hiểu tôi.
Tôi nhận được nhiều kiến thức, sự khôn ngoan. Rất nhiều sự thân thiện. Tôi trở nên hòa đồng hơn. Tôi đã bảo tôi từng rất sợ mọi người xung quanh. Tôi đã nghĩ rằng tôi nên làm quen với một người trước thôi và sau đó tôi có thể kể cho người đó những cảm xúc sâu trong lòng mình. Nhưng người bạn qua thư đã nói với tôi rằng: «Tôi chưa bao giờ gặp một người, người mà tôi có thể trở nên thân thiết chỉ bằng việc nói về các công việc nhà và loạt phim». Tôi đã hiểu ra rằng tôi có thể tin vào người khác và chia sẻ với họ những suy nghĩ.
Tôi tìm được rất nhiều người thích tôi. Thật là tràn ngập tình yêu. Vẫn còn một vài vấn đề về kì thị những người đồng tính ở Nga. Tôi không thể nói to lên rằng: Tôi là người đồng tính. Tôi đã suy nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ được thấu hiểu và chấp nhận. Người bạn qua thư ấy đã gửi cho tôi những cái ôm ấm ấp chỉ bằng vài từ sau đây: «Giới tính không thể thay đổi bất kì điều gì về trái tim của người đó». Tại đây tôi luôn có một người bạn, người mà thật sự ủng hộ cho tôi.
Và khi tôi chậm rãi viết lá thư này, tôi biết là: Tôi có thể được lắng nghe bởi cả thế giới. Tất cả chúng ta đều có thể được nghe và lắng nghe lẫn nhau.