riennhollins
Originally written in English. Translated by Rin.
Thật là khó để chọn một kỷ niệm trong số các trải nghiệm gắn liền với rất nhiều kỷ niệm mình đã có với ứng dụng này. Mình có thể kể cho bạn nghe câu chuyện mình tình cờ gặp bạn đồng hành của mình ở đây vào hai năm trước, là người lúc nào cũng ủng hộ mình hết; những lá thư mà mình với bạn bè trao đổi cho nhau thực sự làm mình rất hạnh phúc; khuyến khích động viên nhau vượt qua trong những lúc khó khăn nhất; hay là về những đất nước và nền văn hóa mà mình đã được học tập, phá vỡ mọi khuôn mẫu mà mình đã từng tạo dựng nên trước đó. Thay vào đó, mình muốn chia sẻ với các bạn một điều mà hầu hết mọi người chưa từng nói qua bao giờ – một ý tưởng không được nổi cho lắm, bạn có thể nói như vậy.
Một trong những sai phạm của mình là luôn tìm kiếm cho bản thân một thứ gì đó phải thật lâu dài, phải cụ thể. Trong vài năm gần đây, mình lúc nào cũng tập trung cho việc tìm kiếm tình bạn gọi là mãi mãi suốt cuộc đời mình luôn ấy, mình quên mất rằng mình cũng cần phải trân trọng thứ gì mình đã mất và thứ gì mình đang có ở hiện tại. Mình là một con người phải nói là rất hướng tới tương lai luôn và cũng có một vài rắc rối đeo bám mình ở hiện tại. Mình lúc nào cũng sắp xếp kế hoạch cho tương lai, rồi tìm kiếm những thứ mới mẻ tuyệt vời hơn. Mình cũng có thể nói là tương lai cũng không làm cho mình bị hoảng hay bất ngờ gì đâu mà còn làm cho mình càng khao khát một thứ gì đó – một ai đó – mà chắc chắn sẽ ở lại với mình mà không rời xa.
Lúc mình mới trải nghiệm ứng dụng này, việc mọi người bám xung quanh mình thật đáng sợ, những bóng ma thật đáng sợ, những tài khoản không còn người sử dụng nữa hay là những lá thư nói lời tạm biệt thật đáng sợ. Thỉnh thoảng mình không muốn chấp nhận những việc đó sẽ xảy ra, nỗi sợ của việc không còn được trò chuyện với những người bạn làm cho mình cảm thấy quá sức chịu đựng, nỗi sợ đó đã làm mù mờ mắt mình đi: Mình quên mất thứ gì mới là quan trọng, đó là sự gặp gỡ, là những cuộc trò chuyện, là những câu chuyện mà chúng ta chia sẻ cho nhau và tình bạn cho dù kết thúc đi nữa cũng không có nghĩa là những việc đó chưa từng xảy ra.
Mình càng ngày dành càng nhiều thời gian cho ứng dụng này hơn, mình từ từ học cách trân trọng những lá thư mà mình đã trao đổi với những người bạn mình không còn liên lạc nữa. Bởi vì việc học cách trân trọng đó “không có vô ích” hay là “lãng phí thời gian” đâu, và nếu có ai nói như thế, thì hẳn họ chưa biết được Slowly muốn hướng đến điều gì đâu.
Có những người bạn gắn bó cùng chúng ta, có những người bạn lại chọn cách rời đi, và điều đó hoàn toàn ổn cả. Mình cũng không còn ra sức tìm kiếm người bạn đời của mình nữa, và mặc dù mình đã gặp rất nhiều người bạn tuyệt vời rồi, những người mà mình vẫn còn giữ liên lạc sau 1-2 năm nói chuyện với nhau và mình cực kỳ cảm thấy biết ơn những người bạn không còn liên lạc sau một vài tuần nói chuyện bởi vì mình rất may mắn được gặp họ, và mỗi người họ đều dạy cho mình những bài học quý giá cả, có thể đó là một điều nhỏ nhoi gì đó về đất nước của họ, một vài từ trong ngôn ngữ của họ; có thể đó là cuốn sách mà họ gợi ý cho mình, hay sự thật đó chính là không phải tình bạn nào cũng lâu dài đâu.
Mình nghĩ rằng mọi người ai cũng đều rất thú vị và ai cũng muốn nói lên tiếng nói của chính mình, slowly là một nơi để các bạn có thể làm được như vậy. Mọi người ai trải nghiệm ứng dụng này sẽ học hỏi được điều gì đó, còn việc ứng dụng những bài học đó hay không thì tùy thuộc vào mỗi chúng ta.
Cám ơn những bạn ở xung quanh mình; cảm ơn vì đã ở đây, đã ủng hộ, đã lắng nghe, đã yêu thương, đã quan tâm mình. Thea, Eli, và các bạn khác nữa – mình yêu các bạn và mình rất may mắn được gặp các bạn.
Còn những bạn đã không còn ở đây nữa: mình rất biết ơn vì chúng ta đã có cơ hội được gặp nhau, cảm ơn các bạn vì tất cả!
~rienn