tinapie
Originally written in English. Translated by Siestaaa.
Mình đã gặp một chàng trai tuyệt vời trên Slowly. Anh ấy có một tâm hồn trong sáng và dịu dàng, thật thà, hài hước nhưng cũng không kém phần ngọt ngào. Chàng trai ấy mắc hội chứng Asperger, anh có sự nhạy cảm và những cách nghĩ khác và điều đó khiến anh đẹp đẽ theo cách riêng.
Mình nhận ra mình đang mong chờ những bức thư của anh. Anh gửi cho mình một vài bức ảnh về quê hương anh, thú cưng của anh và cả những video anh ấy chơi đàn guitar và đàn keyboard. Ngay từ lúc bắt đầu anh ấy đã tin tưởng mình, thậm chí là chia sẻ với mình mọi điều riêng tư. Anh ấy cho mình cảm giác bản thân mình thật đặc biệt và mình có thể nhận ra trái tim mình đang xao xuyến từng nhịp. Mình đã quyết định cho anh ấy tài khoản Instagram của mình và chúng mình đã bắt đầu trò chuyện mỗi ngày. Từ đó chúng mình cũng hiểu nhau sâu sắc mặc cho những khác biệt trong văn hóa, phong tục tập quán và cả tín ngưỡng, bọn mình đã tìm ra rằng chúng mình cũng có rất nhiều điểm chung và nhiều khi cũng nói những thứ giống nhau tại cùng một thời điểm.
Bọn mình đã đi đến quyết định trở thành một đôi và dường như đó là một quyết định đúng đắn. Chúng mình vẫn thường nói về tương lai, mình thật sự cảm thấy mình như đang trong giấc mơ vậy. Mình chìm trong hạnh phúc cho đến ngày mây đen kéo đến.
Thật sự rất khó khi trong một mối quan hệ yêu xa. Sẽ có nhiều lúc bạn cảm thấy bạn muốn có những tiếp xúc trực tiếp về thể xác khi mà những lời nói, những tin nhắn là không đủ. Bọn mình đã có những dự định gặp nhau trong thời gian tới nhưng lại có quá nhiều những trở ngại trước mắt. Thứ nhất thế giới chúng ta vẫn còn đại dịch và việc xin được visa đến đất nước của anh ấy rất khó khăn, và mình hiện tại đang thất nghiệp, điều đó cũng không dễ dàng chút nào với anh ấy nếu anh ấy đến chỗ mình trong một thời gian dài, vì anh ấy cũng có rất nhiều việc phải giải quyết, cái này mình hiểu mà.
Một lần nữa, anh ấy mắc hội chứng Asperger và anh ấy nghĩ theo những cách rất khác. Anh không ngừng suy nghĩ về những trở ngại đó và những thứ này khiến anh ấy khó chìm vào giấc ngủ cũng như khó tập trung vào công việc. Anh trở thành một con người khác, anh đã ngỏ ý với mình về khoảng thời gian hai tuần để ngẫm lại cho cả hai đứa, cái mà mình đã miễn cưỡng chấp nhận vì mình biết anh thực sự cần nó nhiều.
Trong suốt hai tuần này, anh đã đi đến một kết luận rằng mối quan hệ của chúng mình sẽ không có kết quả. Anh nói rằng anh chấp nhận được mọi thứ rồi, giờ thì anh có thể ngủ ngon và suy nghĩ tích cực hơn, giống như con người trước kia của anh trước lúc bọn mình gặp nhau. Anh ấy buộc phải cho mình rời đi và nói rằng anh cần chút thời gian để chữa lành những tổn thương.
Mình tin vào câu Kinh Thánh, 1 Corinthians 13:4-7, “Tình yêu là thứ nhẫn lại và nhân từ. Nó không bao giờ chứa sự ghen tị. Tình yêu cũng không khi nào khoe khoang và tự phụ. Không khi nào thô lỗ hay ích kỷ. Nó không bao gồm những công kích hay phẫn uất. Tình yêu là không hân hoan khi nhìn vào tội lỗi của người khác mà chỉ say sưa ở sự thật. Nó luôn sẵn sàng để bào chữa, để tin tưởng, để hi vọng và để chịu đựng bất cứ điều gì xảy đến.”
Trước đây, bọn mình từng nói về nói về quan điểm riêng của hai đứa về tình yêu và mối quan hệ. Mình nói rằng nếu có một người trong mối quan hệ với mình mà họ không còn cảm thấy hạnh phúc nữa thì mình sẽ để anh ấy rời đi mặc cho có đau đớn thế nào và dù mình muốn anh ấy ở lại với mình biết bao nhiêu. Vì nếu anh ở lại chỉ bởi vì những lí do khác không còn xuất phát từ tình yêu thì cuối cùng nó cũng không phải là tình yêu nữa. Mình thà nhìn thấy anh ấy vui vẻ trên con đường mà anh ấy chọn hơn là ở lại với mình và tiếp tục những chịu đựng.
Thật sự khó khăn khi để anh đi nhưng em biết đây là điều em phải làm. Miễn sao anh được hạnh phúc, đấy là mới tất cả những gì quan trọng nhất.