VAÉN
Originally written in English. Translated by Thu.
Mình là một người yêu thích “những câu chuyện Slowly”. Mình thích đọc trải nghiệm của mọi người với ứng dụng tuyệt vời này. Và vì vậy, một số câu chuyện có điểm chung, như trao đổi thư từ với một người đột nhiên biến mất.
Mình là một trong những người đó.
Không phải ai làm điều đó cũng chia sẻ câu chuyện giống mình, nhưng mình muốn kể câu chuyện của bản thân.
Mình tìm thấy SLOWLY vào tháng 5 năm 2021, vài tháng sau khi chuyển đến thành phố khác.
Mình vẫn không biết lý do, nhưng mạng xã hội bắt đầu khiến mình ghê tởm và vì vậy, những cuộc trò chuyện tức thì với bạn bè khiến mình cảm thấy quá ngột ngạt.
Mình đã ngừng viết thư cho họ và đúng như mình dự đoán, họ đã không liên lạc với mình. Mình cảm thấy buồn, tự do và cô đơn.
Mình tìm đến SLOWLY, tìm kiếm một trải nghiệm mới và một người bạn tốt. Đó là khi mình tìm thấy Thiên thần của mình, một cô gái đáng yêu đến từ Thổ Nhĩ Kỳ.
Không có bạn bè và không được sống trong môi trường mới do bị cách ly và các lớp học ảo, cô ấy là người bạn đồng hành duy nhất và là người bạn vô điều kiện của mình trong thời điểm mình trầm cảm.
Chúng mình đã nói với nhau rất nhiều điều, cô ấy sẽ kể cho mình nghe về những trải nghiệm du lịch của cô ấy và gia đình cô ấy, mọi thứ đều rất vui nhộn! Cô ấy sẽ gửi cho mình những bức ảnh về chuyến du lịch của cô ấy, và mình sẽ gửi cho cô ấy những bức vẽ của mình, những bức vẽ mà cô ấy sẽ chế giễu nhưng cuối cùng lại sử dụng chúng như một thứ gì đó quý giá.
Mọi người là duy nhất, và có vẻ kỳ lạ, họ đến khi họ cần đến. Mình rất biết ơn vì cô ấy là người đã nhận được thư của tôi nhờ chức năng kết bạn ngẫu nhiên.
Đáng buồn thay, mình đã ngừng trả lời thư của cô ấy mà không nói lời tạm biệt trước với lời hứa sẽ quay lại và cho cô ấy thấy một phiên bản tốt hơn của mình, và có thể tiếp tục gửi thư hoặc để lại kỷ niệm đẹp về những người bạn qua thư đã hỗ trợ lẫn nhau trên khắp thế giới khoảng cách hàng ngàn dặm.
Trong trường hợp của mình, chính sự bất an, trầm cảm, các vấn đề gia đình và một chút thiếu thời gian đã khiến mình trở thành một người ngừng trả lời thư. Bây giờ mình đã tốt hơn và tất cả là nhờ những người đã cho mình một tình bạn tốt đẹp, một khoảnh khắc ngắn ngủi trong cuộc đời họ để đọc những vấn đề của mình.
Nếu bạn có một người bạn như vậy, xin đừng ngừng gửi thư cho họ. Họ có thể đang trải qua một khoảng thời gian tồi tệ và cảm thấy không có sự hỗ trợ từ bất kỳ ai. Họ có thể làm cho một ngày của một người lạc lối. (Đó là những gì mình thích gọi bản thân, coi mình là một người như vậy).
Mình là một kẻ lạc lối, và mình hy vọng có thể khiến một ngày nào đó của người khác giống như mình.
SLOWLY đã có một tác động lớn đến cuộc sống của mình. Mình đã gặp Thiên thần của mình và một vài người khác. Tất cả sẽ còn lại như một kỷ niệm đẹp, thêm một minh chứng rằng những lá thư, những lá thư, có thể cứu sống một ai đó.
Gần đây, mình đã nghĩ đến việc gửi những lá thư ngẫu nhiên, một lá thư với những lời động viên, một bài hát để giới thiệu và cuối cùng là một lời tạm biệt nhỏ; “Đừng trả lời điều này, mình chỉ là một kẻ du ngoạn hy vọng làm tươi sáng ngày của bạn, một chút ánh sáng vụt qua.”
Biết đâu, có thể mình sẽ gửi cho bạn một lá thư, lá thư của một người lạc lối đang tìm cách thắp sáng một khoảnh khắc trong cuộc đời bạn. Và tất cả thông qua một lá thư. Bạn có thể tìm thấy Thiên thần của riêng bạn! Mọi người sẽ đến vào đúng thời điểm! Thật tuyệt vời!