dankyuuu
Originally written in English. Translated by Trần Nguyễn Cát Tường.
Mình là người không có nhiều bạn bè ngoài đời. Nếu bạn hỏi mình có bao nhiêu người bạn thân, chắc chắn mình chỉ có thể trả lời được 1 hoặc 2 người, mà thậm chí mình còn cảm giác chúng mình thật sự chẳng lấy gì làm thân nhau lắm. Bởi lẽ về cơ bản là mình thích ở 1 mình, và mình không hề dễ kết thân với ai đó. Mặc dù mọi người xung quanh mình bảo mình là cô gái cô đơn, nhưng mình không quan tâm về việc đó. Thêm nữa là mình đã trải qua những năm gian khổ nhất, mình luôn cảm thấy khó khăn khi bộc lộ bản thân. Cuộc đời ngoài kia đầy những người luôn sẵn sàng giơ cao chiếc búa phán xét, và đó là nguyên do tại sao mình quyết định ẩn mình khỏi thế giới tàn nhẫn này.
1 trong những sở thích của mình là viết. Vâng, mình viết mọi thứ mình muốn, mọi thứ mình thích, cho tới khi mình tìm ra ứng dụng Slowly. Mình biết đến nó thông qua 1 vài người trên mạng xã hội. Sau khi xem xét nó, mình nhận ra nó rất phù hợp với người có sở thích viết lách như mình. Cách dùng Slowly cũng tương tự với việc viết 1 lá thư, chúng mình được tự do viết những gì chúng ta muốn và những gì chúng mình muốn kể. Chúng mình tha hồ gửi những lá thư đi khắp thế giới, và độc đáo hơn hết thảy là chúng mình không cần phải sử dụng ảnh thật để làm ảnh đại diện cho trang cá nhân như những ứng dụng khác.
Mình tải Slowly vốn chỉ để tìm ai đó trò chuyện cùng, và ban đầu mình cũng chỉ có vài người bạn thư. Ngay cả như thế đi chăng nữa thì những mối quan hệ ấy cũng nhanh chóng trở thành mối quan hệ ngắn hạn, bởi vì họ đều rời đi mất. “Họ” á? Vâng, bởi vì những người bạn ấy luôn là người bặt vô âm tín mà không nói lấy lời nào trước. Mình vốn không phải là “kẻ hủy diệt cuộc trò chuyện”, nên mình đã hoàn toàn chán nản và mình suýt đã gỡ cài đặt ứng dụng, nhưng rốt cuộc mình đã chẳng làm thế. Mình chỉ nghỉ ngơi 1 vài tuần và rồi quay lại. Mình cố viết thư lại lần nữa, lần này mình sử dụng bộ lọc để tìm bạn, bắt đầu từ những nước lân cận và kế đó là những nước xa hơn. Mình cũng chẳng rõ tại sao mình lại chọn nước Nga nữa dù mình biết rằng tiếng Nga rất khó, mình không đọc được bảng chữ Kirin (hệ thống chữ viết được sử dụng ở lục địa Á – u), hahaha, mình vẫn bị ngăn cách bởi rào cản ngôn ngữ và chỉ có thể viết thư cho vài bạn người Nga sử dụng tiếng Anh.
Vẫn như lúc bắt đầu, 1 vài trong số họ chỉ trao đổi thư với mình trong thời gian ngắn, nhưng lần này thì đã có 1 người bạn chân thành phản hồi lại thư của mình. Mình sẽ không đề cập tên thật của cậu ấy ở đây, nhưng mình sẽ gọi cậu ấy là “Bạn thân”. Đó là biệt danh ưa thích mình đặt cho cậu ấy. Cậu ấy rất tử tế, và khi mới quen nhau cậu ấy đã giới thiệu về bản thân mình hết sức chi tiết, kể cho mình nghe rất nhiều thứ, và thậm chí còn ngỏ ý hỏi xem mình muốn biết gì thêm về cậu ấy, và mỗi lần viết thư cho cậu ấy mình đều không thể nhịn được mà nở nụ cười. Chúng mình gửi thư cho nhau rất nhiều, và vì phải đợi 29 tiếng thư mới đến được, nên chúng mình đều phải rất kiên nhẫn. Mình rất thích việc chờ đợi thư của “Bạn thân”, bởi vì với mình chuyện đó không hề nhàm chán chút nào.
“Bạn thân” không phải là kiểu người “hủy diệt cuộc trò chuyện”, trên thực tế thì cậu ấy còn yêu cầu mình hãy kể thêm chuyện về bản thân nữa cơ. Mình luôn nói với cậu ấy rằng “Tại sao mỗi lần mình lắng nghe câu chuyện của cậu mình đều cảm thấy như đang nhìn chính bản thân trong gương thế nhỉ? Mình thật sự đã nhìn thấy chính mình trong cậu đấy.” Chúng mình thường hay kể cho nhau nghe rất nhiều về những nỗi sợ và nỗi lo lắng trong cuộc sống, và mình chưa bao giờ do dự khi phải kể cho cậu ấy nghe bất cứ thứ gì. Cuối cùng mình đã lấy hết dũng khí hỏi tài khoản mạng xã hội của cậu ấy để chúng mình có thể nhắn tin nhanh và nhiều với nhau hơn. Tóm lại là tụi mình đã chuyển qua nhắn tin trên 1 ứng dụng khác, và thật lòng mà nói thì mình muốn nhắn tin với cậu ấy 24/7 luôn, mình luôn muốn biết cậu ấy đang làm gì mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút và thậm chí là mỗi giây, nhưng mình ngại rằng cậu ấy sẽ thấy khó chịu và chán nản, nên chúng mình chỉ nhắn tin khi thật sự cần thiết mà thôi.
Mình biết rằng không phải những người đến với nhau đều mang mong muốn được ở cạnh nhau. Một người có thể đến chỉ để giúp cho người kia trở nên kiên cường hơn, hoàn thiện bản thân họ hơn, và chia sẻ cho nhau những vui buồn trong cuộc sống. À, “Bạn thân” còn kể cho mình nghe về quê hương của cậu ấy nữa, nước Nga, và đó là lý do tại sao mình bắt đầu tìm hiểu và học tiếng Nga, dù cho với mình thì nó vô cùng phức tạp. Trước khi biết đến “Bạn thân” thì mình rất sợ chữ Kirin, nhưng sau khi quen biết với cậu ấy thì việc học tập của mình đã trở nên thú vị và hứng khởi hơn rất nhiều. Mình học tiếng Nga qua internet, sách và thậm chí còn tìm cả gia sư để học nữa hahaha.
Cảm ơn cậu, “Bạn thân” vì đã luôn là 1 “quyển sách” cho mình, 1 quyển sách nơi mà mình luôn có thể viết, nơi mà mình có thể trút ra những thứ mà trong đầu và trái tim mình có. Có lẽ vào 1 vài thời điểm cậu sẽ cảm thấy mệt mỏi và chán chường khi phải lắng nghe và tiếp nhận tất cả những chuyện mà mình kể. Chỉ 1 từ “Cảm ơn” có lẽ sẽ chẳng đủ để bày tỏ thứ gì cả, nhưng mình tin chắc rằng 1 ngày nào đó rồi chúng mình sẽ hiểu nhau mà không cần phải bày tỏ gì cả.
Trong nhiều năm, mình đã từng cảm thấy cuộc đời tăm tối như 1 màn đêm vô tận, nhưng cậu chính là vì sao đã thắp lên cho mình tia sáng. Mình sẽ không so sánh cậu với mặt trăng đâu, vì ánh sáng nơi vầng trăng nào phải tự thân nó có, nhưng ánh sáng của ngôi sao thì chỉ do nó tự phát ra mà thôi. Có 1 sự thật thú vị rằng những vì sao sẽ chẳng tỏa sáng đến nhường ấy nếu nó không nằm trên nền trời đêm, thế nên đừng bao giờ để ánh sáng của chính bản thân vụt tắt cậu nhé, vì nó thật sự rất quan trọng đấy.
Yêu quý cậu rất nhiều.