Những câu chuyện Slowly
Bạn qua thư mà bạn chỉ có thể tìm thấy trên Slowly
Là một nhà báo, tôi thích tìm hiểu thêm về con người và cách họ trải nghiệm cuộc sống. Tuy nhiên, Slowly đã cho phép tôi vượt ra ngoài những gì tôi mong đợi.
Tôi không còn sợ hãi bị mọi người từ chối nữa bởi vì tôi biết rằng sẽ luôn có người đón nhận tôi, dù cho những thiếu sót và khuyết điểm của tôi tồi tệ như thế nào.
Trong phần lớn cuộc đời của mình, tôi cảm giác mình bị cô lập. Tôi đã cảm thấy như bị ghẻ lạnh từ các bạn ở trường, và thậm chí là từ cả gia đình tôi.
Khi tôi bắt đầu tương tác với mọi người một lần nữa, tôi nhận thấy rằng tôi có thể có những cuộc trò chuyện tốt hơn và kết nối với mọi người ở một cấp độ sâu sắc hơn.
Có lẽ không ai hứng thú với chủ đề này. Nhưng so với những cuộc trò chuyện, viết ở đây thì tâm hồn của tôi được chữa lành nhiều hơn. Tôi cảm thấy chấp nhận trong những cuộc nói chuyện đàng hoàng.
Trong quãng thời gian thơ ấu, mình nhớ rằng trong những trang sách mình đọc qua, từng có một cậu bé có một người bạn để gửi những bức thư - người mà cậu ấy chưa từng gặp trong đời.
Your letters could heal someone, love a tender soul, uplift the goodness and fight the cause.
Cho đến thời điểm đó, tôi chưa từng nhận được một mảnh thư từ nào độc đáo như vậy, và nó chắc chắn đã để lại dấu ấn trong trải nghiệm cá nhân của tôi.
Câu chuyện của tớ khi về Slowly chẳng phải là một câu chuyện tình yêu, ít ra thì câu chuyện ấy nó không diễn ra bình thường cho lắm.
I've experienced the most tiring struggle to socialize. The era of the internet doesn't guarantee interconnections, especially in most social media I use.
Fortunately, I got a chance to visit her place for my work. We met and clicked instantly.
Tôi sẽ chỉ nói với những người đang đọc câu chuyện này rằng đừng bao giờ ngừng gửi thư, bạn sẽ không bao giờ biết ai đang nhớ bạn đâu.