Trang chủ
Câu chuyện Slowly  
Ubik Samson
Ubik Samson | 🇬🇧 Vương quốc Anh

Originally written in English. Translated by AhhThais.

Sự nhanh gọn của các phần mềm nhắn tin và mạng xã hội dường như đã đánh cắp đi thứ thời gian quý báu của chúng ta. Không chỉ vậy những thứ ấy còn đem tới cho ta sự mất tập trung thông qua hàng loạt thông báo và tin nhắn – dường như việc được giao tiếp với một ai đó quá nhanh chóng đã đem tới cho chúng ta những cảm xúc vô hồn không hiểu được. Cảm thấy được điều ấy, tớ đã cho bản thân mình ngồi lại, viết một bức thư nghiêm túc để tìm thấy được cảm giác mình đang được trò chuyện thực thụ. Những dòng suy nghĩ và cách ta tư duy vốn chả phải chỉ là do những hoạt động của bộ não, mà nó còn là từ những trải nghiệm thực tế; những ngón tay chúng ta được gõ lên trên chiếc bàn phím và đôi khi cuộc hành trình trên những con chữ đã bước qua nửa chặng đường, ta lại nhận ra thứ mình thật sự muốn nói ra.

Slowly đã đem tới cho tớ một cảm giác vô tận trong niềm vui mỗi khi có những bức thư ấy. Đó có thể là từ những người bạn phía bên kia quả đất với thời gian đợi chờ hơn 30 tiếng, hoặc cũng có thể là từ những người bạn trong cùng thành phố của tớ – những người mà các bức thư chỉ tốn tầm một giờ đồng hồ để tới nơi. Những cảm giác ấy khiến tớ và cả các cậu nữa cảm thấy trân trọng những người bạn đặc biệt này và những bức thư từ họ. Đôi khi gần cả tháng hơn với không một lời hồi đáp, nhưng khi có một bức thư tới, ta mở nó ra và đọc nó, những hàng dài con chữ với muôn vàn cảm xúc từ người bạn cũ; một niềm vui cũ kĩ lại đem tới các phản ứng hóa học đặc biệt cho mỗi chúng ta.

Tớ đã cùng thảo luận về Liên Xô cũ và Nhà thờ Chính thống giáo Đông phương với những giáo viên đến từ Nga, hay Chủ nghĩa hậu thực dân và kiến trúc hiện đại với những học sinh và nghệ sĩ đến từ Châu Phi, những phần lịch sử chung, sự khác biệt và sự tương đồng của những người bạn từ Trung Quốc đại lục, Hồng Kông và Đài Loan – tớ dường như được ban phước bởi những người bạn đến từ khắp nơi trên thế giới. Sự cô đơn và sâu lắng của nền văn học Mỹ Latin, sự bay bổng đầy chất viễn tưởng; những tấm gương phản ánh từ những người khác nhau đã khiến tớ nhận thức được về cái gọi là Chủ nghĩa quốc tế và tinh thần nhân văn.

Viết thư là một phương thức tuyệt vời để trao gửi thời gian sống của ta và cũng như là tôn trọng thời gian của người khác và cuối cùng là để thêm thương yêu nhân loại.

 Gửi câu chuyện của bạn

SLOWLY

Bắt đầu kết nối với Thế giới ngay!

4.7   8 Tr+