Trang chủ
Câu chuyện Slowly  
rayondelun3
rayondelun3 | 🇫🇷 Pháp

Originally written in French. Translated by Trương Ngọc Trai.

ôi chưa bao giờ biết cách tiếp cận người khác, cũng không bao giờ nhận bản thân có sức hút vừa đủ và cũng như hứng thú để nói chuyện, không thành công trong việc kết giao những người mới ở đất nước của tôi. Cho dù bất cứ loại tiệc nào tôi đã từng đến hoặc những cuộc hội ngộ bạn bè mà tôi bị kéo đến, tôi không thể cảm thấy thoải mái hoặc nói với chính tôi, “hãy là chính bạn, mọi thứ sẽ ổn thôi”. Nhưng tôi không thể nói.

Tôi đã đến những diễn dàn để tìm kiếm những liên lạc mà sẽ không đòi hỏi quá nhiều nhưng với họ tôi có thể nói về bất cứ thứ gì mà không phải e sợ. Người ẩn danh đã chặn tôi. Tôi không được hiện lên, và tôi không nhìn thấy những người khác… Nhưng những diễn đàn có thể bị đe dọa, và những ứng dụng hẹn hò cũng vậy. Luôn luôn có những chàng trai cố gắng tán tỉnh hoặc không cư xử như vậy. Tôi kết thúc biến mất khỏi các phương tiện truyền thông đó, cảm thấy đáng ghét, đau đớn và thậm chí nhiều nỗi sợ hơn. Tôi không thể nói ra.

Một ngày nọ, tôi đã khám phá ra Slowly. Thiết kế đẹp, một ý tưởng mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở bất kỳ đâu trước đây. Tôi thích sự trao đổi thư nhưng bằng online. Tôi đã tải nó về, khám phá ra giao diện rất đẹp, và sau đó những người xinh đẹp.

Tôi bắt đầu viết. Tôi yêu thích viết những lá thư dài gửi đến mọi người từ mọi nơi mà thường trả lời, và thậm chí những lá thứ không một lời hồi đáp đã không để lại cho tôi sự đau đớn và khó chịu. Tôi ném những cái chai ra biển, và nó thật bình yên.

Tôi đã là chính tôi. Tôi đã là chính tôi trong những lá thư tôi đã viết. Tôi đã nói về những thứ mà tôi đã giữ cho riêng mình và những thứ đó đã cùng tôi lớn lên. Thỉnh thoảng tôi sẽ không xuất hiện, nhưng tôi sẽ để cho những người bạn từ xa biết khi nào tôi cần nghỉ ngơi. Tôi kiểm soát liên lạc vài người sau thời gian nghỉ ngơi. Vài những người khác không bao giờ trả lời lần nữa.

Một vài năm trước, một chẩn đoán đã đến. Tôi đã thực sự bị bệnh, căn bệnh vô tình này, trầm cảm. Tôi đã ngã sau một khoảng thời gian dài. Tôi cô đơn. Tôi đã không tìm thấy sự trợ giúp, không lời khuyên, không lối thoát. Tôi đã không biết ai nói. Có vẻ tôi không thể nói được nữa. Thời gian trôi qua, thân xác của tôi bừa bộn như bộ não của tôi. Tôi từ từ giết bản thân mình, tắt và chìm dần. Điều đó đã rất tồi tệ. Tất cả những vấn đề này, tất cả nỗi đau này và sự cô đơn này không bao giờ kết thúc.

Và sau đó, tôi đã tải ứng dụng Slowly một lần nữa. Tôi đã nhận những lá thư. Tôi không thích nói về những vấn đề của tôi bởi vì tôi đã nhận thấy chúng quá nặng nề và tiêu cực. Vì thế tôi đã nói về những thứ khác. Tôi đã thuyết phục bản thân nhớ cái gì mà tôi muốn làm và cái gì tôi nhận thấy ý nghĩa. Bài tập này đã giúp tôi. Tôi viết về thiên nhiên, thơ ca và sách điều đó thay đổi tôi. Tôi đã viết về những trái cây tôi thích và sự ấm áp của mặt trời. Khi đó tôi thỉnh thoảng đề cập cách tôi cảm thấy sự lạnh lẽo và tồi tệ vào đêm khuya. Mọi người nhắc nhở tôi rằng tôi đã yêu mặt trời và nó sẽ mọc vào buổi sáng khi tôi đọc lá thư.

Tôi đã trao đổi rất nhiều những lá thư, và tôi đã đọc rất nhiều những câu chuyện và những nhỏ nhặt trong cuộc sống. Tôi thực sự đã gắn bó với một vài người bạn qua thư. Tôi nhớ đến Haroun rằng tôi đã thích rất nhiều – từ những năm trước, và bây giờ, tôi có những người bạn qua thư khác như Mathilde. Cô ấy là một trong số người tuyệt vời mà tôi đã nói chuyện với. Những người tuyệt vời, tôi ước cho họ những điều tốt nhất trong cuộc sống của họ.

Tôi có thể giữ nhịp mà tôi hầu như không cần nghỉ ngơi, và tôi viết với niệm hân hoan. Dường như nó đã giúp tôi trở nên tốt hơn. Điều chắc chắn rằng tôi đã chiến đấu chống lại nỗi sợ của tôi.

Có nhiều thứ để học từ mọi người, và chúng tôi có rất nhiều thứ cho. Tôi vẫn ném những cái chai ra biển, và tôi vẫn ngạc nhiên rằng chai đó được nhận, lắp đầy bởi những lá thư và gửi ngược lại cho tôi.

Vài lá thư giống như tia nắng mặt thời luôn chiếu sáng trong trái tim của tôi.

Slowly là một ứng dụng tôi cảm thấy tuyệt vời, cảm ơn.

Tôi sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn lần nữa.
Tôi muốn kết thúc giống như cách tôi kết thúc lá thư của tôi.

Dịu dàng

Lisa

 Gửi câu chuyện của bạn

SLOWLY

Bắt đầu kết nối với Thế giới ngay!

4.7   8 Tr+